Xe Phần thưởng
Bắt đầu từ năm 1941, G. V. Barabash, một giáo sư của Học viện Chương trình Cơ khí và Cơ giới hóa WPRA, đã phát triển ít nhất 5 phiên bản hệ thống nạp đạn cơ khí hóa cho xe chiến đấu Xô-Viết. Tháng 07/1943, ông đề xuất giải pháp nạp đạn tối tân nhất, có khả năng tải 12–18 viên mỗi phút và dựa trên xe KV-1S. Chiếc tăng sẽ nhận tháp pháo cải tiến với hai cửa sập bên hông để nạp đạn, cũng như hốc sau tháp pháo đổi mới nhằm trữ đạn. Đạn cũng được đặt trong gác cơ giới hóa ở đáy khoang chiến đấu, bên dưới súng. Do cơ chế này chưa hoàn toàn tự động, kíp lái vẫn cần nạp đạn viên. Đại biểu Hồng Quân GABTU đã bác bỏ các đề xuất trên mà không thèm kiểm tra thử cơ chế; chưa kể, đến đầu năm 1944, cơ chế nói trên cho súng 76.2 mm không còn hợp thời. Sau cuộc chiến, G. V. Barabash tìm ra cách giữ bản quyền cho vài đề xuất của mình. Rốt cuộc, ý tưởng của ông nhiều khả năng đã được cân nhắc trong tuyển tập thiết kế tạo nên cơ chế nạp đạn cho tăng Xô-Viết những năm 1950–1960.
Đây là một xe tăng phần thưởng. Tăng phần thưởng có trạng thái "Elite", mang về nhiều kinh nghiệm hơn sau mỗi trận, đồng thời còn cung cấp hàng loạt các lợi ích khác và không cần nghiên cứu gì.
Các đặc tính được ghi đều thuộc về xe có kíp lái thành thạo 100%.